Đề cử Bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 1904

Đề cử của Đảng Cộng hòa

Đảng Cộng hòa (Hoa Kỳ)Đề cử của Đảng Cộng hòa năm 1904
Theodore RooseveltCharles W. Fairbanks
cho Tổng thốngcho Phó Tổng thống
Tổng thống Hoa Kỳ
thứ 26
(1901–1909)
Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ
từ Indiana
(1897–1905)

Các ứng cử viên của Đảng Cộng hòa:

Khi Đại hội Đảng Cộng hòa triệu tập tại Chicago từ ngày 21 đến 23 tháng 6 năm 1904, Theodore Roosevelt dường như chắc chắn giành được đề cử. Ông đã vận động sôi nổi trong suốt các năm 1902 và 1903 với mục đích giành quyền kiểm soát đảng nhằm đảm bảo mình sẽ giành được đề cử. Một phong trào phản đối đề cử Roosevelt do Thượng nghị sĩ có lập trường bảo thủ Mark Hanna từ Ohio lãnh đạo, nhưng cái chết của Hanna vào tháng 2 năm 1904 đã khiến phong trào bị giải tán. Bài phát biểu đề cử Roosevelt do cựu thống đốc Frank S. Black từ New York trình bày và được Thượng nghị sĩ Albert J. Beveridge từ Indiana ủng hộ. Roosevelt được nhất trí đề cử ở lần bỏ phiếu đầu tiên với 994 phiếu bầu.[3]

Vì những đảng viên bảo thủ trong Đảng Cộng hòa cho rằng Theodore Roosevelt là người cấp tiến nên sau nhiều nỗ lực, họ giành được quyền chọn ứng cử viên Phó Tổng thống. Thượng nghị sĩ Charles W. Fairbanks từ Indiana là lựa chọn hàng đầu trong giới bảo thủ dù bản thân ông luôn cố phải tỏ ra trung lập để không động chạm đến các đảng viên cấp tiến trong đảng. Roosevelt không hề thích ý tưởng chọn Fairbanks làm Phó Tổng thống. Bản thân ông ấy thích Dân biểu Robert R. Hitt từ Illinois hơn, nhưng dù sao ông cũng không coi chức Phó Tổng thống là đáng để tranh giành. Với sự ủng hộ vững chắc từ New York, Pennsylvania và Indiana, Fairbanks dễ dàng được đề cử trong liên danh Đảng Cộng hòa năm 1904.[3]

Cương lĩnh của Đảng Cộng hòa nhất quyết duy trì thuế quan bảo hộ, kêu gọi tăng cường ngoại thương, cam kết duy trì tiêu chuẩn vàng, ủng hộ việc mở rộng tàu buôn, thúc đẩy lực lượng hải quân hùng mạnh và ca ngợi chi tiết chính sách đối nội và đối ngoại của Roosevelt.[4] : 86 

Phiếu bầu ứng cử viên Tổng thống[3]
Lần bỏ phiếu1
Theodore Roosevelt994
Phiếu bầu ứng cử viên Phó Tổng thống[3]
Phiếuthứ nhất
Charles W. Fairbanks994

Đề cử của Đảng Dân chủ

Đảng Dân chủ (Hoa Kỳ)Đề cử của Đảng Dân chủ năm 1904
Alton B. ParkerHenry G. Davis
cho Tổng thốngcho Phó Tổng thống
Chánh án
Tòa án Phúc thẩm New York
(1898–1904)
Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ
từ Tây Virginia
(1871–1883)
Chiến dịch

Các ứng cử viên của Đảng Dân chủ:

Năm 1904, cả William Jennings Bryan và cựu Tổng thống Grover Cleveland đều từ chối ra tranh cử Tổng thống. Vì 2 ứng cử viên của Đảng Dân chủ trong các cuộc bầu cử trước đây không giành đề cử Tổng thống nên Alton B. Parker, một đảng viên Đảng Dân chủ phái Bourbon từ New York, nổi lên trở thành ứng cử viên hàng đầu của đảng.

Parker là Chánh án Tòa án Phúc thẩm New York, được cả Đảng Dân chủ và Đảng Cộng hòa ở bang tôn trọng. Thậm chí, Đảng Cộng hòa nhiều lúc còn không chống lại Parker khi ông tranh cử vào các vị trí chính trị khác nhau. Parker không muốn được đề cử, nhưng ông không có cách nào để kiềm chế sự ủng hộ từ những đảng viên bảo thủ trong đảng, đặc biệt là sự ủng hộ từ nhóm Tammany Hall. Cựu Tổng thống Grover Cleveland sau đó tuyên bố ủng hộ Parker.

Các đại biểu từ Florida được chọn thông qua một cuộc bầu cử sơ bộ, đây là lần đầu tiên một cuộc bầu cử sơ bộ được tổ chức để chọn các đại biểu tham dự một đại hội đảng đề cử Tổng thống.[6]

Đại hội của Đảng Dân chủ được triệu tập tại St. Louis, Missouri, từ ngày 6 đến 9 tháng 7 năm 1904, được coi là "một trong những đại hội thú vị và giật gân nhất trong lịch sử của Đảng Dân chủ." Cuộc đấu tranh trong nội bộ Đảng Dân chủ về người được đề cử gây tranh cãi cũng như chính cuộc bầu cử sơ bộ. Mặc dù Parker, đã ngừng hoạt động chính trị trong 20 năm, không có bất kỳ kẻ thù hay sai sót nào có thể khiến ông không giành được đề cử, vậy mà lại có một trận chiến gay gắt đã diễn ra nhằm chống lại Parker từ các đảng viên cấp tiến trong đảng từ những tháng trước đại hội.

Mặc dù thực tế là Parker đã ủng hộ Bryan vào các năm 18961900, Bryan vẫn rất ghét ông ta vì Parker là một trong những đảng viên ủng hộ vàng trong Đảng Dân chủ. Bryan muốn đảng đề cử người có ít uy tín nhất, người mà không thể giành quyền kiểm soát đảng khỏi tay ông. Ông tố cáo Chánh án Parker là công cụ của Phố Wall trước khi Parker giành được đề cử và tuyên bố rằng không một đảng viên Đảng Dân chủ có lòng tự trọng nào có thể bỏ phiếu cho ông ta.

William Randolph Hearst từ New York luôn cố tỏ ra là người "tiêu chuẩn" trong mắt Bryan với tư cách là nhà xuất bản và hiện là nghị sĩ. Hearst sở hữu 8 tờ báo, tất cả đều ủng hộ người lao động, tích cực hoạt động chống phá lòng tin, đấu tranh vì chính nghĩa của "những người lao động mưu sinh". Vì chủ nghĩa tự do này của mình, Hearst được phái đoàn Illinois cam kết ủng hộ và lời hứa ủng hộ từ một số bang khác. Mặc dù tờ báo của Hearst là tờ báo lớn duy nhất ở miền Đông ủng hộ William Jennings Bryan và bản vị lưỡng kim vào năm 1896, nhưng éo le thay, sự ủng hộ của ông dành cho Bryan không được đền đáp khi Bryan ủng hộ đề cử Francis Cockrell.

Ở tuổi 80, Davis là ứng cử viên lớn tuổi nhất của một đảng lớn từng được đề cử cho các vị trị cấp quốc gia.

Viễn cảnh Hearst được đề cử khiến các đảng viên Đảng Dân chủ có lập trường bảo thủ sợ hãi đến mức họ phải gia tăng nỗ lực để Parker được đề cử trong lần bỏ phiếu đầu tiên. Parker nhận được 658 phiếu trong lần bỏ phiếu đầu tiên, thiếu 9 phiếu so với 2/3 tổng số phiếu bầu ủng hộ cần thiết. Tuy nhiên, trước khi kết quả được công bố, 21 phiếu nữa được chuyển cho Parker. Kết quả là Parker đã dễ dàng giành được đề cử ở lần bỏ phiếu đầu tiên với 679 phiếu, 181 phiếu cho Hearst và số còn lại rải rác cho các ứng cử viên khác.

Sau khi Parker được đề cử, Bryan cáo buộc rằng Parker được chống lưng bởi các quỹ tín thác và rằng ông được đảm bảo sẽ giành được đề cử nhờ gian lận. Bryan cũng nói rằng người lao động đã bị phản bội tại đại hội. Thật vậy, Parker là một trong những thẩm phán của Tòa án Phúc thẩm New York đã tuyên bố ngày làm việc 8 giờ là vi hiến.[7]

Trước khi một ứng cử viên Phó Tổng thống được đề cử, Parker đã ngay lập tức hành động khi biết rằng cương lĩnh của Đảng Dân chủ sẽ làm ngơ các vấn đề tiền tệ. Để làm rõ quan điểm của mình, Parker, sau khi được đề cử, đã thông báo với đại hội qua thư rằng ông ủng hộ chế độ bản vị vàng và đe dọa sẽ rút lui nếu các vấn đề tiền tệ bị đa số các đại biểu phản đối.[8]

Đây là lần đầu tiên một ứng cử viên dám làm như vậy. Đó là một hành động táo bạo có thể khiến ông không được đề cử và khiến ông bị khai trừ khỏi đảng, nơi mà ông đã phục vụ và tin tưởng suốt đời mình.[9][10]

Áp phích chiến dịch của Parker/Davis

Sau cùng, cựu Thượng nghị sĩ Henry G. Davis từ Tây Virginia được đề cử làm Phó Tổng thống; ở tuổi 80, là ứng cử viên lớn tuổi nhất từ 1 trong 2 đảng lớn từng được đề cử vào một chức vụ cấp quốc gia.[11] Davis giành được đề cử vì giới thượng tầng tin rằng với tư cách là một triệu phú, chủ mỏ, ông trùm đường sắt và chủ ngân hàng, ông có thể hỗ trợ tài chính cho chiến dịch.[11] Hy vọng của họ đã tiêu tan khi Davis không đóng góp đáng kể tiền vào quỹ chiến dịch của đảng.[11]

Cương lĩnh của Đảng Dân chủ cam kết cắt giảm chi tiêu của chính phủ và tiến hành một cuộc điều tra của quốc hội đối với các cơ quan hành pháp "vốn là nơi có nạn tham nhũng tràn lan"; lên án sự độc quyền kinh tế; cam kết chấm dứt hợp đồng của chính phủ với các công ty vi phạm luật chống độc quyền; chống chủ nghĩa đế quốc; kiên quyết đòi độc lập cho Philippines ; và phản đối thuế quan bảo hộ mậu dịch. Nó ủng hộ ngày làm việc 8 giờ; xây dựng kênh đào Panama; bầu trực tiếp các thượng nghị sĩ; kết nạp các lãnh thổ miền Tây; ủng hộ xóa bỏ chế độ đa thê; các hiệp định thương mại song phương; cắt giảm quân số trong quân đội; và thực hiện luật công vụ. Nó lên án chính quyền Roosevelt là "đột biến, thất thường, giật gân, ngoạn mục và độc đoán."[12]

Phiếu bầu ứng cử viên Tổng thống1 (trước khi Đại hội làm việc)1 (sau khi Đại hội làm việc)Bế mạcPhiếu bầu ứng cử viên Phó Tổng thống1Bế mạc
Alton B. Parker6586791.000Henry G. Davis6541.000
William Randolph Hearst200181James R. Williams165
Francis Cockrell4242George Turner100
Richard Olney3838William Alexander Harris58
Edward C. Wall2727Phiếu trắng23
George Gray1212
John Sharp Williams88
Robert E. Pattison44
George B. McClellan Jr.33
Nelson A. Miles33
Charles A. Towne22
Arthur Pue Gorman2-
Chim Sim Coler11

Đề cử của Đảng Xã hội

Áp phích chiến dịch của Debs/Hanford

Đảng Xã hội Hoa Kỳ được thành lập từ sự hợp nhất của Đảng Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ và phái Kangaroo của Đảng Lao động Xã hội Hoa Kỳ tại đại hội năm 1901 ở Indianapolis. Đảng Xã hội nhận được hơn 227.000 phiếu trong cuộc bầu cử Hạ viện Hoa Kỳ năm 1902, gấp đôi số phiếu bầu mà Eugene V. Debs nhận được vào năm 1900. 9 đảng viên Đảng Xã hội đã được bầu vào hội đồng thành phố của Milwaukee, Wisconsin trong cuộc bầu cử năm 1904.[13][14]

Vào ngày 5 tháng 5 năm 1904, George D. Herron đề cử Debs làm Tổng thống trong khi Hermon F. Titus đề cử Ben Hanford làm Phó Tổng thống. 183 đại biểu tham dự đại hội đã bỏ phiếu nhất trí đề cử Debs và Hanford làm liên danh của Đảng Xã hội. Debs chấp nhận đề cử vào ngày 6 tháng 5, và chủ tịch Seymour Stedman gọi Debs là "Ferdinand Lassalle của thế kỷ 20".[13][15][16]

Đảng Xã hội đã vận động được 32.700 đô la cho chiến dịch. Debs nhận được 402.810 phiếu, gấp hơn 4 lần số phiếu mà ông nhận được vào năm 1900 và ông đã nhận được nhiều phiếu nhất từ Illinois.[13] Debs nhận được nhiều phiếu bầu hơn Parker ở các quận như Rock Island ở Illinois và SkamaniaWashington, đồng thời vượt qua Roosevelt ở một số quận miền Nam.

Đảng nhỏ

Đề cử của Đảng Lục địa

Đảng Lục địa họp ở Chicago vào ngày 31 tháng 8 năm 1904. Họ đề cử Austin Holcomb làm ứng cử viên Tổng thống của họ. Ban đầu, George H. Shibley được đề cử làm Phó Tổng thống. Tuy nhiên, ông ấy từ chối tranh cử và A. King đã được đề cử thay cho ông.[17][18]

Đề cử của Đảng Nhân dân (Đảng Dân túy)

Đảng Dân túy tổ chức đại hội toàn quốc ở Springfield, Illinois từ ngày 4 đến ngày 6 tháng 7 năm 1904. Không hài lòng với việc Đảng Dân chủ đề cử Alton Parker làm Tổng thống, họ đã tự đề cử một liên danh tranh cử. Sau 2 lần bỏ phiếu, Thomas Watson được đề cử làm Tổng thống và Thomas Tibbles được chọn làm người đồng tranh cử cùng ông.[19]

Phiếu bầu ứng cử viên Tổng thống12Phiếu bầu ứng cử viên Phó Tổng thống1
Thomas E. Watson334698Thomas H. Tibbles698
William V. Allen3190
Samuel W. Williams450

Đề cử của Đảng Cấm rượu

Đảng Cấm rượu họp ở Indianapolis từ ngày 29 tháng 6 đến ngày 1 tháng 7. Đại hội có sự tham dự của 758 đại biểu từ 39 bang. Silas C. Swallow được chọn làm ứng cử viên Tổng thống của đảng và George W. Carrol được chọn làm ứng cử viên Phó Tổng thống.[20]

Đề cử của Đảng Lao động Xã hội

Đảng Lao động Xã hội họp tại Đại Cung điện Trung tâmthành phố New York từ ngày 2 đến ngày 8 tháng 7. Đại hội của họ có sự tham dự của 38 đại biểu từ 18 bang. Các đại biểu lần lượt đề cử Charles H. Corregan và William W. Cox làm Tổng thống và Phó Tổng thống.[21]

Đề cử của Đảng Tự do Quốc gia

Đảng Tự do Quốc gia họp tại St. Louis, Missouri từ ngày 5 đến ngày 6 tháng 7 để đề cử Tổng thống. Trong khi 28 đại biểu tham dự đại hội đã bầu chọn Stanley P. Mitchell và William C. Payne làm liên danh của họ, đảng cuối cùng đã không tham gia tranh cử sau khi Mitchell từ chối tranh cử.[22]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 1904 http://www.electproject.org/national-1789-present https://web.archive.org/web/20121006095335/http://... http://millercenter.org/president/roosevelt/essays... https://timesmachine.nytimes.com/timesmachine/1904... https://ghostarchive.org/archive/20221009/https://... https://web.archive.org/web/20020922051805/http://... http://www2.cddc.vt.edu/marxists/archive/debs/work... https://archive.today/20130113014107/http://kdl.ky... http://kdl.kyvl.org/cgi/t/text/text-idx?sid=1ebd40... https://books.google.com/books?id=zfhgbsZk1nQC&pg=...